.
.
Noel - Một lễ trọng của người Công giáo nhưng phổ biến, thông thuộc đến mức ngay cả những đứa bé trong mọi tầng lớp nhân dân mới bập bẹ biết nói đều biết từ này, bởi Noel là kèm theo được tự do thức khuya chơi đùa, giải trí, xem đủ thứ trò vui...
Ngày tôi còn là một đứa nhỏ thuộc loại "phá chùa phá miễu" nhưng tôi cũng náo nức chờ đợi đến ngày lễ Noel lắm. Thấy "thiên hạ" nhốn nháo thì tôi cũng nhốn nháo chạy ra chạy vô. Nhà thờ ở quê tôi nhỏ lắm, phải nói là rất nhỏ vì cái trường học và khu nhà xung quanh của nhà thờ bị Nhà nước ta quản lý từ hồi sau 30/4/75 rồi. Còn lại nhà thờ chính với khoảnh sân nhỏ xíu để sinh hoạt tôn giáo thôi. Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó, bởi lẽ năm nào cũng vậy, khoảng 8- 9 giờ tối thì đã kết thúc các màn hoạt cảnh và hết lễ rồi dù tôi nghe nói đến nửa đêm Chúa mới ra đời. Xem mãi một thứ diễn đi diễn lại cũng chán chứ. Người ta nói Đức Mẹ năm nào cũng "vỡ kế hoạch" nên đẻ sớm. Cái mà bọn nhỏ chúng tôi quan tâm, trông ngóng ngày Noel là y như rằng hễ có Noel hay ngày lễ thả đèn trời của người Khmer là các đoàn cải lương, đoàn văn công, đoàn gì gì đó đủ thứ của Nhà nước thi nhau dựng sân khấu ngoài trời ở ngay trung tâm thị xã biểu diễn, người lớn, trẻ con tha hồ xem đến 1-2 giờ đêm mà không phải mất tiền mua vé, không phải leo rào hay chui lỗ, và cũng chẳng cần phải đánh nhau giành chổ ngồi do có nhiều sân khấu diễn cùng lúc.
Với tôi, lúc đó Noel đơn giản là ngày Chúa Giê-su sinh ra đời thôi chớ chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, và cũng không biết chữ Noel nghĩa là gì, có người còn giải thích đó là gọi theo tên ông Nô-ê nữa chứ. Nô-ê là cái ông biết trước nạn hồng thủy sắp xảy ra nên ông đóng một chiếc tàu thiệt bự rồi đem lên tàu lương thực và tất cả loài vật, mỗi loài một đôi. Khi nước biển dâng lên ngập hết mặt đất, tàu theo nước nổi lên những mấy ngày mấy đêm gì đó, mọi sinh vật trên mặt đất đều chết hết. Nước rút, người và vật từ trên tàu trở lại mặt đất sinh sống rồi sinh sôi nảy nở. Nhờ ông Nô-ê mà các sinh vật trên mặt đất không bị tuyệt chủng vì nạn hồng thủy.
Chúng ta hãy cùng đọc một đoạn Tin Mừng theo Thánh Matthêu (Mt 1, 18-25):
"...bà Ma-ri-a, mẹ Người, đã thành hôn với ông Giu-se. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. Ông Giu-se, chồng bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. Ông đang toan tính như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng: "Này ông Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón bà Ma-ri-a vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. Bà sẽ sinh con trai và ông phải đặt tên cho con trẻ là Giê-su, vì chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ." Tất cả sự việc này đã xảy ra, là để ứng nghiệm lời xưa kia Chúa phán qua miệng ngôn sứ: Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Em-ma-nu-en, nghĩa là "Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta." Khi tỉnh giấc, ông Giu-se làm như sứ thần Chúa dạy và đón vợ về nhà. Ông không ăn ở với bà, cho đến khi bà sinh một con trai, và ông đặt tên cho con trẻ là Giê-su.". Noel là nói nhanh, nói tắt từ Em-ma-nu-el, riết rồi thành thói quen, người ta dùng từ Noel nhiều hơn.
Trước ngày Noel, người Công giáo đều đi xưng tội để dọn một tâm hồn thanh sạch chuẩn bị đón Chúa đến với chúng ta. Sáng nay tôi cũng đến nhà thờ Kỳ Đồng xưng tội. Tôi gặp một phụ nữ khoảng tuổi tôi, mặt mày son phấn lịch sự, vận một cái áo bông vàng, quần trắng, ngồi ngay hàng ghế đầu tiên. Chị này đến sớm để xếp hàng xưng tội. Tôi vừa quỳ xuống sau lưng chị lầm rầm đọc kinh thì chị đã quay lại, miệng thì nói tuy vừa đủ nghe nhưng nét mặt, cử chỉ thì như quát vào mặt tôi: "Cầu nguyện trong lòng thôi, đừng có đọc ra". Cha mẹ ơi, tôi mới đọc lầm rầm trong miệng thôi, âm thanh còn nhỏ hơn nhiều cánh bên trái các bà cụ đang đọc kinh Mân Côi ầm ầm đó chứ. Phải như trước kia thì tôi cũng sẳn sàng quát vào mặt chị: "Đây là chổ công cộng, tôi đọc thế thì mắc mớ gì đến chị. Tôi cứ đọc chị làm gì được tôi? Chị thích gây sự à, chị đánh hơn tôi không? Chị giỏi thì qua bên kia quát bảo mấy bà cụ ấy nín đi". Nhưng bây giờ thì tôi cũng nín thinh luôn, bởi lẽ mình đến đây để xưng tội thì ham sân si làm chi nữa. Nhưng khổ nỗi, tôi ngưng đọc kinh thì lại bắt đầu ho khúc khắc, ho liên tục vì tôi bị cảm cúm hơn một tuần nay (Mấy ngày trước tôi còn liên tục móc khăn giấy ra xỉ mũi xành xạch nữa chứ). Chị quay lại nhăn mũi nhìn tôi ra vẻ khó chịu, vội vàng đứng dậy sang hàng ghế đầu bên kia ngồi, ý chừng chị sợ tôi lây ho lao cho chị? Chị vừa ngồi xuống chưa nóng chổ đã có một cô trẻ mặc áo hồng đến quỳ sau lưng chị y như tôi lúc nãy, chị tiếp tục quay lại nhìn khó chịu cô gái áo hồng. Tôi nhìn chị mà mắc cười, nếu cô gái cũng ho lên một tràng như tôi không biết chị chạy đi chổ nào nữa. 7 giờ 20 phút, Cha ra tòa giải, chị vội vội vàng vàng tranh chạy lên đầu tiên để xưng tội rồi hớn hở đi ra. Kiêu ngạo, Hà tiện, Mê dâm dục, Hờn giận, Mê ăn uống, Ganh ghét, Lười biếng là căn nguyên của tội lỗi con người. Tôi tự nghĩ những điều chị vừa "biểu diễn" trước mặt Chúa không biết chị có xưng tội với Cha không và chị phải đọc bao nhiêu kinh ăn năn tội, phải làm bao nhiêu việc tốt để bù vào?
Chúa Giê-su đến thế gian này để cứu chuộc chúng ta khỏi tội lỗi. "Thiên Chúa ở cùng chúng ta", vậy Người ở đâu? Có phải Chúa nằm trong hang đá, trên cái máng cỏ trong nhà thờ, hay trong cái máng cỏ chúng ta mua về nhà? Hay Chúa ở trên bức tượng sau lưng vị Linh mục? Chúa là ánh sáng rực rỡ đang nhìn chúng ta từ cây thông Noel lấp lánh?.... Tất cả đều không phải, "Thiên Chúa ở cùng chúng ta" là chính Chúa Giê-su đang ngự trong lòng chúng ta. Chúng ta sống một đời sống đạo đức, khiết tịnh, tuân giữ 10 điều răn của Chúa, 6 điều răn của Giáo Hội và 7 mối tội đầu, chúng ta noi gương Chúa theo Tin Mừng, mỗi khi ta muốn làm bất cứ điều gì chúng ta đều suy niệm: "Con làm thế có đúng lời Chúa dạy con không?" là trong lòng ta đã có Chúa. Còn chúng ta cứ tự tư tự lợi, vô cảm, vô tâm, tâm hồn ta không hiệp nhất với Thiên Chúa, thì dù mỗi ngày ta đều đi lễ, ăn vào hàng ký lô bánh thánh thì cũng là bột mì thôi, chẳng có Mình Máu Thánh Ngài nào ở đó đâu.
Maria Tạ Phong Tần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét