4/11/09

GIẬT MÌNH


.



Công an ở cấp tỉnh, thành phố có một Phòng chuyên về công tác khám nghiệm là Phòng Kỹ Thuật Hình Sự (PC21), cán bộ đi làm nhiệm vụ được chế độ hưởng tiền bồi dưỡng độc hại. Bấy giờ, do cấp thị xã, huyện không được biên chế đơn vị chuyên biệt nên CSĐT, Cảnh sát Hình Sự (CSHS) thường phải kiêm luôn công việc khám nghiệm hiện trường vụ án, khám nghiệm tử thi (tùy theo năng lực của cán bộ Đội đó) nhưng lại không được hưởng đồng "độc hại" nào. Cán bộ Đội CSĐT có trách nhiệm phối hợp với Bác sĩ Pháp Y và ký vào chổ "Điều tra viên  chủ trì khám nghiệm" (oai thiệt) trong mẫu Biên bản khám nghiệm hiện trường, Biên bản khám nghiệm tử thi, dù CSĐT chỉ đi theo "ngó" Bác sĩ Pháp Y làm việc. Mà vụ án thì có thể xảy ra bất cứ lúc nào, ngày nào, giờ nào, nên CSĐT, CSHS khi trực đơn vị luôn luôn ở tư thế sằn sàng, 5 phút sau khi có tin báo là lên đường. Các đồng nghiệp đơn vị khác hay nói đùa là "Nửa đêm chuẩn bị đi ăn thây ma kìa!".


Năm 1994, tôi- cấp hàm Trung úy, công tác tại Đội Cảnh Sát Điều Tra (CSĐT) Công an thị xã Bạc Liêu, tỉnh Minh Hải (tức tỉnh Cà Mau và tỉnh Bạc Liêu bây giờ). 


Vào một đêm cuối tháng (tháng nào bây giờ không nhớ nữa), chắc cũng gần gần đêm 30 nên đầu hôm trời tối lắm. Đêm đó, tôi, một đồng nghiệp khác (không nhớ tên) trực đơn vị Đội CSĐT cùng với anh Trương Quốc Ân - Thượng úy, Đội phó. Gần 23 giờ thì Công an xã Thuận Hòa cầm hồ sơ ban đầu chạy vào báo cáo có anh cán bộ thủ kho treo cổ tự tử chết trong kho thuốc sâu của xã. Anh Quốc Ân vội vàng báo cáo lãnh đạo trực chỉ huy đêm đó là ông Nguyễn Hoàng Gia - Thượng tá, Trưởng CA thị xã và gọi điện thoại báo cho Bác sĩ Pháp Y tên Đĩnh. 20 phút sau, ông Bác sĩ tới. Đoàn khám nghiệm xuất phát từ trụ sở Công an thị xã Bạc Liêu bằng xe máy. Công an xã dẫn đường bằng Honda 67, ông Bác sĩ xe Honda đam, anh Ân chở tôi bằng chiếc Cub 50 màu xanh oách nhất Đội mà anh mua bằng tiền trúng số độc đắc. 


Sở dĩ tôi được "thường xuyên được ưu tiên" đi "ăn thây ma" vì Đội tôi lúc ấy chỉ có duy nhất một mình tôi tốt nghiệp Đại Học Pháp Lý, còn anh em khác toàn tốt nghiệp Trung cấp Cảnh sát tại chức. Khổ nỗi, anh em trong Đội lại nghĩ rằng "nó học ĐH chính quy thì cái gì cũng biết", lại "chữ đẹp dễ đọc", nên hễ có gì khó khăn, phức tạp đòi hỏi trình độ thì mấy anh trong Đội "đẩy" tôi ra "đính kèm", chớ mấy ảnh đâu có ngờ rằng ĐH Pháp Lý chỉ học Luật, có biết gì về pháp y đâu. Mang tiếng "ĐH chính quy" mà nói "không biết" thì cũng ngại quá, báo hại tôi phải luôn luôn gồng mình vượt lên nỗi sợ và nai lưng ra tự học hàng đống sách vở, tài liệu về pháp y muốn ná thở. Nào là "Tìm biết qua xác chết", "Độc chất", "Giám định pháp y trong khoa học điều tra hình sự", "Y Pháp Tử Thi Học", v.v... tôi đều phải cố gắng "tiêu thụ" và "tiêu hóa" cho kỳ hết. Tôi thường đi khám nghiệm với anh Vũ Thế, anh Nguyễn Kim Đồng. Riết rồi cũng quen, nên việc đi sớm về khuya thế này với tôi trở nên bình thường, làm xong về cũng ngủ nghỉ, ăn uống như không có chuyện gì xảy ra. May là trong thời gian làm nhiệm vụ tôi chưa làm sơ sót, lỗi lầm vụ nào. Vì vậy mà anh Quốc Ân liền "đính kèm" tôi theo mà để anh kia ở lại "trông nhà".


Công an xã đưa chúng tôi vào cái kho bằng cây gỗ lợp tôn nồng nặc mùi thuốc sâu. Kho thì rộng mà trong kho chỉ gắn một ngọn đèn điện bóng tròn tỏa ánh sáng vàng vọt, lợt lạt, mờ mờ. Tôi nhìn thấy người chết còn treo lủng lẳng trên dây thừng. Chúng tôi bèn làm biên bản khám nghiệm hiện trường rồi hạ các xác xuống để ông Bác sĩ khám. Chúng tôi lấy dấu vân tay nạn nhân (lúc đó Đội chưa có máy chụp hình), lập biên bản niêm phong đoạn dây thừng. Khoảng 2h giờ sáng, ông bác sĩ viết biên bản khám nghiệm tử thi, ký vào chổ "Bác sĩ pháp y" rồi ông ta đi một mình về trước. Tôi và anh Quốc Ân còn ở lại ghi lời khai một số nhân chứng rồi về sau. Khoảng hơn 3 giờ sáng mới xong. Anh Ân gọi điện báo cáo công việc với chỉ huy. Quy trình làm việc là thế, nếu chỉ huy không có ý kiến gì khác thì đi về, nếu bảo cònthiếu cái kia, thiếu cái nọ, cần làm thêm cái gì, cái gì thì phải làm thêm, trừ phi "ở nhà" có ai đó ra thay thế mình. 


Tôi mệt mõi và buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở ngồi sau xe cho anh Quốc Ân chở về cơ quan. Đầu hôm thì trời tối, nhưng lúc này trăng sáng vằng vặc, đường làng vắng tanh không một bóng người, xe đang chạy bon bon thì tôi nghe anh Quốc Ân kêu "Trời ơi", "Trời ơi" và thắng xe đứng sựng lại. Tôi giật mình mở mắt hỏi "Cái gì vậy?" thì anh Ân chỉ tay ra trước mặt nói: "Thằng mất dạy nào nó đốn cây chuối để ngang đường. Anh chạy lẹ hơn chút nữa thắng không kịp là té xe thấy bà cố". Anh Ân dựng xe bên đường. Chúng tôi bước ra ngó nghiêng xem xét cây chuối. Đây là thân cây chuối hột nên bề tròn nó lớn lắm, đường kính khoảng hơn gang tay. Ngọn cây bị vạt hết lá, thân cây đã được tước bỏ phần lá khô lù xù bao quanh nên nó xanh bóng, trơn nhẵn. Chúng tôi cúi xuống nhìn, thấy nhựa chuối còn chảy ròng ròng thành dòng ở phần ngọn cây. Tôi xanh mặt nghĩ lúc nãy xe bang lên cái thân cây này thì "Mụ nội cũng đội dừa khô" chớ đừng nói hai anh em tôi, số mình cũng còn may. Chúng tôi chửi vu vơ láp dáp mấy câu rồi lên xe đi tiếp. 


Tôi sẽ quên mất câu chuyện này nếu năm 2002 tôi không tình cờ đọc đoạn văn dưới đây trên báo Công an TPHCM và báo Pháp Luật TPHCM:


"Theo tin từ Bộ Công an, các điều tra viên thụ lý vụ án này đã phát hiện nhiều nghi vấn mới liên quan. Trong đó, cơ quan điều tra đã khẳng định Trương Hiền Bảo từng mua chuộc Sơn nhưng không được, và 2 ngày trước khi bị sát hại, Sơn đã bị lãnh đạo là Dương Minh Ngọc thu súng".


Một nhà báo (không nhớ báo nào) còn đặt vấn đề: "Sơn là người giỏi võ, cao to, lúc nào ra ngoài cũng mang súng theo người nên bọn Thọ "đại úy" từ lâu không dám động vào. Tại sao bọn chúng biết được hôm đó Sơn không mang súng mà tấn công và hạ sát Sơn và người bạn đi cùng?". Tôi như người vừa bừng tỉnh sau cơn mê ngủ khi đọc câu này. Ừ nhỉ, đêm hôm khuya khoắt ai rảnh tới mức độ đang ngủ thức dậy ra đốn cây chuối bỏ ngang đường? Ai là người biết giờ đó chúng tôi trở về cơ quan? May mắn cho anh em tôi là lúc đó trăng sáng và anh Quốc Ân còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy cây chuối. Suy nghĩ và lờ mờ hiểu được nguyên nhân. Giật mình mà cảm thấy ghê tởm làm sao!


Năm 2007, anh Quốc Ân là Phó Công an phường 1, thị xã Bạc Liêu, mang hàm Thiếu tá. Lâu rồi tôi không về quê, hiện giờ anh làm gì tôi không rõ.


Tạ Phong Tần


___________






Đoạn văn trên trích từ bài "Những tình tiết mới trong vụ giết hại CS Phan Lê Sơn" trên website Việt báo.vn (Trung tâm Báo chí và Hợp tác truyền thông Quốc tế (CPI) - Bộ thông tin và truyền thông) ngày 05/6/2002. Việt báo.vn dẫn nguồn bài này đăng lại từ báo Lao Động. Tôi thì đọc bài này trên báo Công an TPHCM và Pháp Luật TPHCM (báo giấy), nhưng hiện nay vào Google tìm thì chỉ duy nhất Việt báo.vn là còn tồn tại bài này.


Có thể tải bài báo trên trang Việt báo.vn được save lại thành file .mht và .jpg ở đây nếu không xem được ở trang Việt báo.vn:




4 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. bạn lạc hậu rồi!
    Độc hại hệ số 0,4 trong lương hàng tháng, luôn luôn có
    theo GS NGUYỄN NHƯ BẰNG (GĐV TW)
    Tử thi mới : 100kg gạo
    tử thi có mùi: 200kg gạo
    khi trước hình như hơn 100ngàn 1cas(nhớ không rỏ)
    bi giờ y bác sĩ trên tôi 1 triệu đồng /1 cas
    CSĐT KSV đi theo 500ngàn/1cas(lời nói của CSĐT trên tôi mới nói với tôi như thế)
    (do tôi gỏ nhầm mà quên đọc lại số tiền)

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  4. @drtreo: Câu chuyện này xảy ra cách đây 15 năm rồi. Lương Trung úy của tôi lúc đó chỉ có khoảng 350 ngàn/tháng thôi, đã gọi là "phụ cấp" thì nếu may mắn có cũng chỉ bằng cái lẻ của lương chính. Hãy "đọc kỹ đề" trước khi "làm bài" bạn nhé!

    Trả lờiXóa