30/3/09

THÁI HÀ: PHÉP LẠ TỪ NHỮNG ĐÔI GIÀY CAO GÓT

.

Đầu năm 2008, tôi ở tại một chung cư trên đường Nguyễn Thái Học, quận 1, Sài Gòn. Nói là chung cư nhưng thật ra đây là nhà riêng của một gia đình có tiếng giàu có xây từ thời Pháp. Sau năm 1975 nhà bị tịch biên và trở thành chung cư do Nhà nước quản lý. Nhà để xe của căn nhà này thì biến thành hẽm chung, các phòng nghỉ trong nhà từ tầng trệt lên tầng 1, sân thượng cũng được cất thêm mấy dãy phòng ở, tất cả trở thành những căn hộ gia đình bé như cái hộp quẹt. Vì là kiến trúc cũ nên nó cũng rất cũ kỹ, cấu trúc không phù hợp với cuộc sống văn minh đô thị như: không có chổ để xe, không có thang máy, cầu thang bộ nhỏ hẹp và tối, không có lối thoát hiểm, mỗi tầng có một khu nhà nhà vệ sinh dùng chung cho cả mấy chục hộ. Bước vào nhà là phải đóng sập cửa lại kín mít để chống mùi hôi từ phía nhà vệ sinh tập thể tỏa ra suốt ngày đêm.

Những điều bất tiện khác thì cũng có thể tặc lưỡi mà cho qua, riêng cái khoản không có chổ để xe thì quá oải. Mỗi ngày đi làm, tôi phải gởi xe ở bãi xe gần khách sạn New World rồi đi bộ hơn 1 km về nhà, leo cầu thang lên đến lầu 2 mới vào được nhà mình.

Buổi sáng từ nhà ra đến bãi đậu xe trung bình mất 20 phút, buổi chiều uể oải hơn nên vừa đi vừa ngó trời ngó đất, mất 30 phút hoặc hơn nữa mới về đến nhà. Ngày đầu tiên đi bộ về bằng đôi giày da cao gót nên tôi bị phồng dộp, đau hết cả hai bàn chân. Hôm sau tôi phải mua đôi giày thể thao và hơn chục đôi vớ (dùng suốt cả tuần) mất hơn 400 ngàn để ngày ngày "chiến đấu" với đoạn đường từ nhà ra bãi xe và bãi xe về nhà.

Tôi có thể đi bộ liên tục hơn chục cây số với điều kiện đi bằng giày thể thao loại tốt, nhưng đi bộ hơn hai chục cây số trên đôi giày cao gót là điều có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến. Cho đến khi nhìn thấy hình của bà Việt, bà Dung và các bà, các chị, các em giáo dân trong ngày xét xử phúc thẩm (27/3/2009) ở Hà Đông, tôi thật sự kinh ngạc quá đỗi và vô cùng khâm phục họ. Bởi lẽ họ đã đi bộ một quảng đường thật dài hơn 12 km trên những đôi giày cao gót, nếu tính cả đường đi lẫn đường về thì hơn 24 km. Tôi nhớ đến cái cảm giác lê bước hơn 1 km trên đôi giày cao gót để về nhà đã khó chịu như thế nào, nay nhìn cái cột cây số Hà Đông - Hà Nội 12 km mà tôi phát hoảng.

Các bà, các chị, các em gái đã hiên ngang, hồ hởi dấn bước trên những đôi giày cao gót ấy, nếu trong lòng họ không có một nghị lực phi thường, một niềm tin mạnh mẽ, một ý chí kiên cường để vượt qua nỗi đau thể xác thì họ không thể đến được Hà Đông, càng không thể trở về Thái Hà với những gương mặt hân hoan và nụ cười rạng rỡ. Phải chăng trên con đường họ đi đòi Công Lý và Sự Thật ấy Thiên Chúa đã dang tay che chở, đã ban cho họ phép lạ "đôi hài vạn dặm", giúp họ vượt qua mọi thử thách khó khăn một cách bình an?

Tạ Phong Tần


Photobucket
Bà Nguyễn Thị Việt (đi đầu), chị Ngô Thị Dung, bà Lê Thị Hợi

Photobucket
Chị Ngô Thị Dung (áo dài đỏ)

Photobucket
Không những cao gót mà còn là gót nhọn nữa nhá! Oách thiệt!

Photobucket
Đoàn người khởi hành tiến về phía Hà Đông

Photobucket
Chị Nguyễn Thị Nhi


Ảnh: Website Dòng Chúa Cứu Thế Việt NamGiáo xứ Thái Hà
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét